Khái niệm (triết học): Immanuel Kant đã chia các khái niệm ra thành khái niệm aprioric (sản phẩm của trí tuệ) và khái biệm aposterioric (được tạo ra từ quá trình trừu tượng hóa kết quả thực nghiệm). Khái niệm (tâm lý học): việc tạo ra một khái niệm là một chức năng cơ bản của sự cảm nhận và suy nghĩ.
trang trí sinh nhật, trang trí phòng cưới, phòng tân hôn, cầu hôn, tỏ tình, ngày lễ kỷ niệm. Photos . See all. Videos . See all. 0:12. Hàng hóa lúc nào cũng ngập kho! Lúc nào cũng sẵn hàng, khách gọi là có ạ! Nến tealight, bóng bay trang trí sinh nhật phòng cưới, phòng tân hôn, trang trí
Một tình yêu đích thực là tình yêu hớng tơi cái đích cuối cùng đó là hôn nhân. Dĩ nhiên, mỗi cặp ngời yêu có sự sáng tạo riêng, nhng có những nguyên tắc không thể thiếu đó là: - Phải tôn trọng ngời mình yêu. - Phải cùng nhau chia sẽ mọi điều. - Phải đem lại hạnh phúc cho nhau. - Phải chung thuỷ, tin tởng nhau.
Sự kiện: Xu hướng thời trang. Nhà mốt hàng đầu Thụy Điển của Jonny Johansson, Acne Studios, đã kỷ niệm 10 năm trình diễn tại Paris trong khuôn khổ Tuần lễ thời trang Paris mùa này. Đó là một thương hiệu không cần giới thiệu; được biết đến với những đường cắt hoa
Không mất nhiều thời gian để "thoát vai" nhưng những kỉ niệm khi đóng phim thì Bá Anh vẫn nhớ như in. "Khi đóng Thương ngày nắng về tôi có nhiều kỉ niệm vui lắm, buồn cười nhất chắc là lúc đóng mấy cảnh hôn. Tôi và Huyền Trang thân thiết, hay cười đùa trong hậu
. Sau khi nói chuyện xong với mẹ, Diên Vĩ liền đi vào phòng phiền muộn ngã mình xuống giường, vui đầu thật sâu vào trong gối, đầu óc cô cứ ngây ngốc nghĩ đến những lời nói kia của mẹ, nhưng mặt khác, khuôn mặt đẹp trai kia của Cố Cẩn Ngôn lại thỉnh thoảng xuất hiện lên trong đầu cô, khiến cho cô mặt đỏ tới tận mang tai, tim đập rộn ràng...Cô rốt cuộc vẫn là Diên Vĩ kém cỏi của trước đây! Chẳng qua chỉ là một ánh mắt, một câu nói của anh liền có thể làm cho lòng cô gợn Vĩ trở mình, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khóa, rồi ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại, giống như không làm cái gì, nhưng cô hiểu lòng mình hơn bất cứ ai, cô... đang chờ điện thoại!Chờ điện thoại của Cố Cẩn Ngôn!! Vừa nãy anh có nói sẽ gọi điện thoại cho mình!Trong danh bạ cô không có số điện thoại của Cố Cẩn Ngôn, thậm chí cô còn không biết trong ba năm nay Cố Cẩn Ngôn có đổi số điện thoại hay là, Diên Vĩ cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ anh gọi, giống như ba năm trước đây, ngu ngốc chờ anh liên lạc với cảm giác lo được lo mất kia, lại tới nữa rồi!!Vẫn giống như trước đây, mặc dù lo lắng nhưng lại không khỏi mang theo một chút vui mừng, khiến cho trái tim bất an của cô nảy lên không tiết tấu "Bịch bịch bịch ——"..........Cố Cẩn Ngôn trở về biệt thự, cơn mưa bên ngoài thực sự quá lớn khiến anh chỉ đi có vài bước mà toàn thân đã ướt Cậu chủ, tại sao cậu không dùng ô! Cậu xem, ướt hết cả người rồi, cậu cứ không biết chăm sóc bản thân như thế này, sớm muộn gì cũng bị cảm cho mà Cẩn Ngôn cởi giày ở trước cửa, chị Lý lại đứng một bên than phiền, lại vừa cầm khăn bông lau người cho Cẩn Ngôn không để ý đến những lời càm ràm của chị Lý, lấy điện thoại ra, không do dự bấm vào phím gọi nhanh số 1, điện thoại liền thực hiện cuộc gọi 1 này, trước giờ đều là vị trí dành riêng cho Diên năm trước hay ba năm sau vẫn đều như vậy!Mà anh làm sao có được số điện thoại mới của cô? Đương nhiên là anh âm thầm lấy từ điện thoại của chị Cậu chủ, cậu nên tranh thủ thời gian đi thay đồ đi!Chị Lý thúc giục Ừm!Cố Cẩn Ngôn thuận miệng lên tiếng, sải bước chân dài đi lên thoại đã vang lên một lúc lâu, đầu kia vẫn không ai nghe Cẩn Ngôn nhíu mày, chần chừ có nên gọi một cuộc nữa hay không, nhưng cuối cùng, anh vẫn không gọi nữa!Nghĩ đến lúc này, cô nhất định đã đi ngủ rồi, mình không được quấy rầy nên, Cố Cẩn Ngôn đã nhắn tin cho cô bé kia, báo mình đã về nhà an toàn."Tôi về rồi" ba chữ tuy ít mà ý nhiều, anh chỉ nhắn như vậy rồi gửi thiệt thòi cho Cố Cẩn Ngôn cầm điện thoại chờ cả buổi tối!Diên Vĩ thì sao? Cả ngày mệt mỏi, trong tay còn nắm điện thoại thật chặt, nhưng đã sớm nặng nề nằm xuống giường rồi ngủ thiếp lẽ bởi vì ngủ quá sâu, thậm chí điện thoại vang lên cô cũng không thể nghe thấy, cho đến hôm sau tỉnh lại, cô mới phát hiện cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, cùng với một tin nhắn ngắn đến nỗi không thể xem là một tin nhắn lập tức cảm thấy chán cô dần trở lại bình thường một cách rất nhanh chóng, giữa cô và Cố Cẩn Ngôn vốn dĩ cũng không phải là mối quan hệ bình thường như người yêu, nhưng lại không phải là người yêu, bởi vì mối quan hệ của bọn họ cũng chỉ giới hạn ở việc lên giường với nhau mà thôi!Nói trắng ra là, nếu xác nhận vị trí cho bản thân mình, cô chính là... bạn giường của Cố Cẩn khái là chỉ có thế thôi!!.......Kể từ sau đêm đó, Diên Vĩ và Cố Cẩn Ngôn cũng không liên lạc gì lại, Đuôi Nhỏ như lấy lại được sức sống như trước đây, cả ngày tung tăng trong ngôi biệt thự, không ngừng chạy qua chạy Cẩn Ngôn thì sao? Những ngày này, dường như anh nhìn cái gì cũng đều cảm thấy có chút vừa mắt, ngay cả Đuôi Nhỏ trước đây anh còn thấy vô cùng xấu xí, lúc này đây lại thấy nó có chút "đẹp trai", đến mức, trong thời gian rảnh rỗi, anh thậm chí có thể chơi đùa cùng nó một biệt chị Lý còn mua cho nó một bộ đồng phục nhỏ kiểu Captain America mặc vào cho nó, thật sự lộ ra sự hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, khá giống Trư Bát Giới!Ngày hôm đó, tại bữa cơm hàng tuần của gia đình, sau bữa cơm tối, mẹ Cố kéo con trai qua một bên bắt đầu bàn bạc về chuyện hệ trọng của cuộc đời Cẩn Ngôn, con nói thật một câu với mẹ đi, chuyện của con với Đuôi Nhỏ rốt cuộc là như thế nào?Kỳ thật, những lời này, mẹ Cố đã sớm muốn hỏi, nhưng vẫn luôn không tìm thấy cơ hội thích từ lần trước lúc mình bắt gặp nó và Diên Vĩ trong phòng làm việc, tên này liền không về nhà, dường như đã đoán ra được là mình sẽ nhiên, Cố Cẩn Ngôn giả bộ ngu- Mẹ, chuyện gì cơ ạ?Anh lười biếng khẽ nghiêng người trên ghế sô pha, làm bộ không hiểu cho lắm mà nhìn mẹ mình. Con đừng có giả ngu trước mặt mẹ! Mẹ anh dù đã có tuổi, nhưng không đến mức mù cả mắt, lần trước chính mẹ tận mắt nhìn hai đứa ở ghế sa lông kia làm chuyện gì... Con còn nói với mẹ là không có chuyện gì? ...Mẹ, mẹ khẳng định là mình không bị hoa mắt đấy chứ? Cố Cẩn Ngôn cũng không định nói với mẹ mình chuyện Anh, cái tên này, lại dám mở to mắt nói mẹ anh bịa đặt!! Nhất định là thiếu dạy dỗ rồi!!Mẹ Cố không chút khách khí đập vào trên trán con trai mình, tức giận quát Rốt cuộc là con có định chịu trách nhiệm với nó không?! Mẹ! Chuyện lúc đó mẹ cũng thấy mà, mẹ không nghe người ta nói không cần con phải chịu trách nhiệm sao? Nói đến chuyện này, Cố Cẩn Ngôn còn có chút tức giận- Mẹ cũng đừng nhúng tay vào nữa! Con với Diên Vĩ... nói trắng ra là quan hệ không cần phải chịu trách nhiệm! Chưa bao giờ thật lòng cả, con nói như vậy, mẹ có hiểu không?Chuyện này đúng là không phải Cố Cẩn Ngôn anh không muốn chịu trách nhiệm, mà là Tần Diên Vĩ cô cũng không hề muốn anh chịu trách nhiệm!Thực ra trong lòng hai người họ hiểu rõ hơn ai hết, quan hệ giữa bọn họ, vốn dĩ không khác gì một trò chơi nam nữ mập mờ, từ trước đến nay chưa bao giờ đi cùng ba chữ "chịu trách nhiệm"!Những lời này của Cố Cẩn Ngôn, cũng không đơn giản là nói cho mẹ mình nghe, mà thực ra là đang muốn nói với chính mình, lúc Tần Diên Vĩ không xem quan hệ giữa hai người ra gì, anh không thể cứ thế mù quáng mà sa vào đó được!Chỉ là, không nghĩ tới, lúc Cố Cẩn Ngôn nói những lời này, một người đang đứng ngoài cửa cũng đã nghe kia không phải là ai khác, mà chính là nhân vật nữ chính trong câu nói của anh, Diên Vĩ!- ...Đuôi Nhỏ?Mẹ Cố phát hiện Diên Vĩ đang đứng trước mặt của cô có chút trắng bệch, đương nhiên là những lời vừa rồi của Cố Cẩn Ngôn cô đã nghe thấy Cố cảm thấy cực kì xấu hổ, vội vàng đứng dậy, đi ra cửa đón cô vào Nào nào nào, mau vào đi! Con biết Cẩn Ngôn về sao? Không phải, bác Cố, con tới mang cho bác chút hoa quả. Diên Vĩ khẽ mỉm cười, từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt trắng bệch lúc nãy đã lấy lại sự hồng hào, không nhìn ra chút dấu vết của sự tổn thương này trong tay cô còn xách theo một giỏ hoa quả- Bà nội con bảo con mang tới, những hoa quả này đều là do một chú họ hàng xa đi nước ngoài về biếu tặng, bà nội thấy rất ngon nên bảo con mang qua cho bác thử một chút!Thôi được! Diên Vĩ thừa nhận, là cô biết Cố Cẩn Ngôn trở về, cho nên mới xung phong mang hoa quả tới nhà anh, chỉ là không nghĩ tới, lúc đến lại nghe phải những lời lạnh lùng ra, trong lòng Cố Cẩn Ngôn nghĩ về quan hệ giữa họn họ là như ra, cô cũng sớm đã đoán ra, không phải cô luôn cho là như vậy sao? Nhưng mà, khi nghe được những lời kia của anh, trong lòng Diên Vĩ vẫn giống như bị một thứ sắc bén đâm nữa, lại rất đau, chỉ là cô cố chấp không để cho bản thân biểu hiện ra ngoài mà thôi!Cố Cẩn Ngôn đương nhiên không ngờ tới Diên Vĩ sẽ đến vào lúc này, anh âm trầm liếc nhìn cô một chút, không thấy trên mặt cô có chút biểu hiện nào khác thường, anh không khỏi nhíu Diên Vĩ, những lời lúc nãy của Cẩn Ngôn...Trong lúc nhất thời, mẹ Cố cũng không biết nên làm như thế nào để làm dịu mỗi quan hệ giữa hai người họ, chỉ có thể cười làm lành nói- Nó nói càn thôi, con tuyệt đối đừng để trong lòng!Diên Vĩ vẫn chỉ cười như cũ, trên mặt dường như không có chút nào là không vui, cô lơ đễnh nói- Bác yên tâm, con cũng không để ý, bởi vì vừa hay...Diên Vĩ nhìn về phía Cố Cẩn Ngôn, kiêu ngạo nhấc khóe môi- Vừa hay, tôi cũng cùng một ý với chú! Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, kiểu sống chung như vậy cũng vui vẻ, thoải mái, đúng không?Khuôn mặt đẹp trai của Cố Cẩn Ngôn, bởi vì câu nói của Diên Vĩ mà lập tức u ám trong phút Vĩ vẫn cười, nói với mẹ Cố Bác Cố, con còn có việc, con đi trước đây! Đuôi Nhỏ, con vừa mới đến mà! Ngồi một chút đi! Bác sẽ đi cắt hoa quả cho con! Không cần đâu ạ, con cũng đã ăn rồi, chào bác ạ! Diên Vĩ nói xong, liền vội vàng đi ra khỏi nhà họ Vĩ vừa mới bước chân rời khỏi, mẹ Cố không nhịn được dạy bảo con trai mình- Hai người các con rốt cuộc là có chuyện gì hả? Cái gì gọi là chơi đùa mà thôi? Hả? Đều đã là người lớn cả rồi, mà tại sao đứa nào cũng chưa chín chắn thế này! Còn con nữa, con đã bao nhiêu tuổi rồi? Chơi còn chưa đủ sao? Hả? Hơn nữa, Diên Vĩ là người phụ nữ để con có thể tùy tiện chơi đùa sao? Con không sợ có lỗi với Mộ Sở sao?Cố Cẩn Ngôn không thèm để ý đến lời trách mắng của mẹ mình, đứng dậy, cầm lấy áo khoác, chuẩn bị Mới nói con có hai câu, con đã đi rồi! Chẳng lẽ mẹ mắng sai sao?Mẹ Cố có chút không Cẩn Ngôn xoay người, bất đắc dĩ nhìn mẹ mình- Mẹ, người bị chơi hiện tại không phải là con gái cưng của nhà họ Lâu kia, mà là con trai của mẹ! Mẹ rõ chưa?Cố Cẩn Ngôn quả thật luôn cảm thấy mình bị người phụ nữ này chơi đùa! Anh suốt ngày vì cô bé này mà mất hồn mất vía, mỗi ngày trong đầu đều nghĩ làm như thế nào để có được cô, trói cô ở bên cạnh mình! Nhưng cô thì sao? Nên đính hôn thì liền đính hôn, nên chụp ảnh cưới thì liền đi chụp ảnh cưới, anh thì vì mối quan hệ giữa cô và Trần Sở Mặc bận rộn quên cả trời đất!
Sáu năm về trước. Mộ Sở, nghe nói cậu đá đàn anh Lâu để yêu tài tử khoa âm nhạc à? Có thật không thế? Tần Mộ Sở vừa tan tiết giải phẫu thì đã có bạn học thích buôn dưa chạy đến hỏi han. Tần Mộ Sở mỉm cười Đúng vậy!Không phải chứ? Trước kia cậu yêu anh ấy chết đi sống lại cơ mà? Sao nói đá là đá ngay được thế? Anh ấy là ai chứ hả? Người ta là Lâu Tư Trầm đấy! Bao nhiêu con gái trường này đổ xô vào anh ấy còn không kịp, cậu thì hay rồi, có mà còn không biết quý! Tần Mộ Sở sửa lời cô bạn một cách rất nghiêm trang- Phải nói là mình yêu tiền nhà anh ta đến chết đi sống lại mới đúng!
Thể loại Ngôn Tình, HĐ, HE Editor iNovel 765 trở về trước, Meo_mup từ chương 765 Hai người dây dưa với nhau không rõ ràng, thật sự trong lòng đối phương có nhau nhưng lại hành động hoàn toàn ngược nhau. Anh lại dùng cách lừa cô kết hôn với mình nhưng lại không cho cô biết anh là chồng chuyện tình của họ sẽ đi đến đâu? Sáu năm trước. Cô nói - Đưa một trăm vạn đây, tôi cho anh sướng chán thì thôi! Hắn đè cô lên bức tường - Tần Mộ Sở , giữa chúng ta hết rồi, hết thật rồi! Sáu năm sau gặp lại nhau. Hắn đè cô xuống giường - Mối làm ăn một trăm vạn năm xưa, giờ tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời! - Nhưng mà tôi đã kết hôn rồi! Đúng, cô đã kết hôn hơn nữa năm rồi! Tuy rằng cô không hề biết bất cứ điều gì về chồng mình cả, thậm chí ngay cả tên của anh ta cô cũng không hay. Điều duy nhất cô biết được là, khi mọi người nhắc đến người đàn ông đó.. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Niệm Niệm Hôn Tình! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc [ Truyện ngắn ] Vô Tâm Giếng Du Ca Ngô Phi Lương Nhân Đan Thanh Thủ Đối Với Ngươi Không Chỉ Là Thích Mạch Ngôn Xuyên Developer and legend story Ryuhano Kitawa Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh Kim Huyên Tiểu Thiếp Nguyễn Tường Bách
Đánh giá từ 15 lượt Niệm Niệm Hôn Tình - Đang tiến hành - Bộ Tòng DungGiới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn nàySáu năm về Mộ Sở, nghe nói cậu đá đàn anh Lâu để yêu tài tử khoa âm nhạc à? Có thật không thế?Tần Mộ Sở vừa tan tiết giải phẫu thì đã có bạn học thích buôn dưa chạy đến hỏi han. Tần Mộ Sở mỉm cười- Đúng vậy!- Không phải chứ? Trước kia cậu yêu anh ấy chết đi sống lại cơ mà? Sao nói đá là đá ngay được thế? Anh ấy là ai chứ hả? Người ta là Lâu Tư Trầm đấy! Bao nhiêu con gái trường này đổ xô vào anh ấy còn không kịp, cậu thì hay rồi, có mà còn không biết quý!Tần Mộ Sở sửa lời cô bạn một cách rất nghiêm trang- Phải nói là mình yêu tiền nhà anh ta đến chết đi sống lại mới đúng!- …Cô bạn há hốc miệng ra vì ngạc nhiên. Tần Mộ Sở nói thế cũng thẳng thắn quá Ôm được một trăm vạn rồi, đương nhiên cũng đến lúc bái bai nói câu này, vẻ mặt của Tần Mộ Sở tươi rói như hoa, thoạt trông hả hê vô cùng. Cô bạn kia đang muốn nói thêm, nhưng vừa định mở lời thì đột nhiên nghẹn họng- Đàn anh… đàn anh Lâu…Lâu Tư Trầm lẳng lặng đứng phía đối diện, bóng dáng cao lớn mà cô đơn, đôi mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm vào Tần Mộ Sở như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy. Hơi thở của Tần Mộ Sở hơi nghẹn lại, và cánh tay ôm cuốn sách bỗng siết chặt ra cô đã nhìn thấy hắn ở phía đó từ lâu. Và những lời vừa nói ra, cũng là cô cố ý để cho hắn nghe Mộ Sở ơi, mình có việc bận mất rồi, mình đi trước nhé…Bạn học vội tìm cớ đánh bài chuồn. Lâu Tư Trầm cất bước đi tới gần cô. Trái tim cô đau thắt lại theo từng bước chân của đến khi…Cái bóng cao lớn của người đàn ông kia bao phủ cả người cô.
Lâu Tư Trầm đen mặt đóng máy tính lại rồi xốc chăn lên, chuẩn bị xuống Tôi ra ngoài một chút!Tiết Bình thấy thế thì càng hoảng hốt, anh ta vội bước tới ngăn Thiếu gia ngài đừng lấy tính mạng mình ra đùa giỡn!- Bảo thư ký Lý vào chuẩn bị đồ cho tôi thay Tư Trầm làm như không nghe thấy lời của Tiết Bình mà phân phó anh Thiếu gia, tình trạng bây giờ của ngài không thể ra ngoài được đâu! Ngài đang làm khó tôi đấy à? Nếu bác sỹ Lục về mà biết tôi để ngài ra ngoài, chẳng phải anh ấy sẽ lột da tôi sao? Tiết Bình tỏ vẻ đau khổ van xin Lâu Tư Tư Trầm híp mắt lại nhìn Tiết Bình với ánh mắt sắc Rốt cuộc tôi là thiếu gia của cậu hay là Lục Ngạn Diễm thế hả?- Tất nhiên là ngài rồi! Nhưng bác sỹ Lục cũng vì sức khỏe của ngài mà! Hơn nữa lúc bác sỹ Lục trở nên biến thái, hung ác thì...Tiết Bình nói tới đây thì sợ tới mức run rẩy, không dám nói tiếp Ngạn Diễm là một bác sỹ nhưng tuyệt đối là bác sỹ biến thái nữa. Bề ngoài là bác sỹ của khoa giải phẫu thần kinh không chút tiếng tăm của bệnh viện Phụ Nhân, nhưng thực ra anh ta là một bác sỹ quái đản, biến thái. Cách cứu người kỳ lạ khỏi phải bàn, mấy trò chỉnh người thật khiến người ta phát điên lên luôn. Ngay cả Tiết Bình còn không nhớ nổi số lần bị biến thành chuột bạch của anh ta nữa. Cảm giác đau đớn đó như mới ngày hôm qua, ấn tượng sâu sắc, suốt đời khó quên!Sao anh dám khiêu chiến dâm uy của tên biến thái Lục Ngạn Diễm kia chứ?Lúc này thư ký Lý đặt quần áo của Lâu Tư Trầm trên tủ đầu giường rồi ra khỏi phòng Tư Trầm vừa thay đồ vừa nghe Tiết Bình cằn nhằn bên tai Thiếu gia à, tuy rằng thiếu phu nhân quan trọng nhưng sức khỏe ngài càng quan trọng hơn! Giờ mà ngài ra ngoài thì vết thương sẽ bị rách ra mất...- Tiết Bình!Lâu Tư Trầm lạnh lùng gọi Tiết Bình ...- Cậu mà còn lải nhải thêm một câu nữa thì tôi sẽ ném cậu cho cá mập ăn đấy! Không tin thì cậu cứ thử xem!!Tiết Bình tủi thân cúi thấp đầu, không dám nói thêm lời nào....Trong lúc đó, Mộ Sở ngồi chờ ở ngoài cửa phòng khách sạn có phần mệt mỏi, sau đó cô liền gối đầu trên balo nằm Lâu Tư Trầm tới thì Mộ Sở đang cuộn mình nằm ngủ dưới ngày đầu đông lạnh run người, sàn nhà càng lạnh như băng, không biết sao Mộ Sở có thể ngủ được mặt lạnh lùng của Lâu Tư Trầm có phần khó phải thư ký Lâm biết Mộ Sở ở đây sao? Sao lại không lấy chăn cho cô ấy vậy?- Tần Mộ Sở —Lâu Tư Trầm nhíu mày rồi dùng chân chọt Tần Mộ Sở đang ngủ say trên Mộ Sở không có phản đành phải ngồi xổm Tần Mộ Sở thức dậy đi!Đoạn hắn vỗ nhẹ lên gò má trắng bệt của cô, hắn nhíu mày nghĩ mặt cô lạnh này Tần Mộ Sở mới tỉnh dậy. Cô vừa mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng quen thuộc của Lâu Tư phút chốc cô tưởng rằng mình đang nằm đó cô ngồi bật, hỏi- Rốt cuộc anh cũng về rồi à?Bởi vì Mộ Sở buồn ngủ quá nên mí mắt nhấc không Lâu Tư Trầm ngồi xổm xuống rồi nhìn thẳng vào cô với ánh mắt thâm nhíu mày lại, mới hơn mười ngày không gặp, hình như cô đã ốm đi Sở bị hắn nhìn như vậy thì trái tim cô run lên, cơn buồn ngủ lập tức biến Sở cứ tưởng Lâu Tư Trầm ói gì đó nhưng cuối cùng hắn lại im lặng không nói lời nào mà đứng Sở vội ôm lấy balo ở dưới đất lên rồi đuổi theo hắn, trông như cô sợ hắn sẽ chặn mình ở ngoài cửa Tư Trầm quét vân tay trên cửa rồi ném chìa khóa lên ghế dài trong phòng khách. Sau đó anh không để ý tới Mộ Sở ở đằng sau mà bước thẳng vào phòng Sở ôm balo bước theo hắn, đoạn ló đầu ra hỏi- Vết thương của anh lành chưa vậy?- Tôi vẫn chưa chết được!Lâu Tư Trầm trả lời một cách hờ hững rồi đi thẳng vào phòng thay ...Mộ Sở nghe vậy thì lè lưỡi rồi đi theo Lâu Tư Trầm đang cởi áo khoác thì trông thấy Tần Mộ Sở bước vào, nhưng hắn vẫn không ngừng lại mà chỉ nhíu mày hỏi- Tôi đang thay đồ, cô cũng tính vào nhìn tôi thay à?Mộ Sở đỏ hết cả mặt, cô ngoan ngoãn xoay người Anh cứ thay tiếp đi, tôi không nhìn lén Tư Trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô với ánh mắt thâm trầm rồi treo áo khoác vào trong Xoay người lại đi!Mộ Sở nghe vậy mới xoay người lại, nhìn Tư Trầm nới lỏng cà-vạt trên cổ rồi nhíu mày hỏi- Cô tìm tôi làm gì?- Tôi...Làm gì hả?Mộ Sở cũng đâu thể nói tìm hắn để sinh con đâu nhỉ?Mộ Sở xoắn xuýt cắn môi hồi lâu rồi mới nói - Cũng không có gì, tôi chỉ muốn xem vết thương của anh lành hay chưa Thế thôi à?Lâu Tư Trầm nhướng mày Còn nữa, tôi muốn anh có về bệnh viện hay không thôi. Dù sao anh cũng là thầy hướng dẫn của tôi nắm giữ điểm số của tôi mà!Lâu Tư Trầm nhíu mày nhìn cô đăm Chỉ hai chuyện này thôi à?- ... Ách, đúng Sở không dám là còn có chuyện khác Mộ Sở nhìn thấy ánh mắt thâm trầm, sắc bén của Lâu Tư Trầm thì chột dạ nhìn sang chỗ khác, cô sợ hắn sẽ nhìn thấu suy nghĩ của Tư Trầm nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào cô hồi Tôi cho cô thêm một cơ hội nói thật nữa đấy!Rõ ràng hắn cũng không tin lời cô ...Tim Mộ Sở chợt hẫng một nhịp,- Nếu cô không chịu nói thật thì đi đi...Lâu Tư Trầm nói xong thì chỉ tay về phía cửa phòng thay đồ một cách lạnh Sở tin hắn nói được thì sẽ làm Chuyện lần trước anh nói vẫn còn tính chứ?Mộ Sở bỗng dưng hỏi một câu như như Lâu Tư Trầm đơ ra khi nghe cô hỏi như vậy, anh sững người hỏi lại- Chuyện gì?- Anh nói...Mộ Sở cắn môi, gò má ửng hồng lộ vẻ xấu hổ. Cô do dự một lát rồi dồn hết can đảm nói ra- Thì anh bảo để tôi tới đây ở chung với anh đó! Giờ còn tính không?- ...Lâu Tư Trầm không ngờ được Mộ Sở lại đột ngột nói như hắn nhìn chằm chằm vào Mộ Sở với ánh mắt đang nhìn quái Sở bị hắn nhìn chằm chằm tới mất tự nhiên, hai má đỏ bừng lên. Ánh mắt hắn vừa kì lạ vừa sắc bén, như thế muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng càng như thế thì trong lòng cô càng sợ hãi...Tần Mộ Sở bị hắn nhìn chằm chằm như thế thì có cảm giác khô miệng, cô căng thẳng liếm môi dưới rồi nói- Ách.. nếu không thì anh... anh cứ xem như tôi chưa nói gì hết nhé. Trong phòng có nước không? Tôi hơi Sở nói xong thì xoay người toan rời khỏi Đứng lại!Lâu Tư Trầm chợt gọi cô ...Mộ Sở nghe thấy thì dừng bước rồi quay đầu lại, nhìn hắn với vẻ vô Tư Trầm híp mắt nhìn cô hệt như một con sư tử nguy Tần Mộ Sở, bây giờ cô đang chơi trò gì với tôi vậy hả?- ...Nào Tư Trầm cười khẩy một tiếng, sau đó hắn bước lại gần cô rồi nhướng mày hỏi- Cố Cẩn Ngôn không thỏa mãn được nhu cầu sinh lý của cô à?Mộ Sở nhíu mày đáp lại- Quan hệ giữa tôi và Cẩn Ngôn không phải như anh nói đâu!- Cẩn Ngôn? Gọi thân thiết tới thế luôn! Có điều bây giờ tôi chẳng có hứng biết hai người có quan hệ thế nào Tư Trầm nói xong thì đứng thẳng người, đút tay vào túi quần rồi hất cằm nhìn cô với vẻ kiêu Giờ tôi không có tìm bạn tình! Nếu cô không có chỗ ngủ thì cứ nằm trước cửa nhà tôi đi nhé!Nói xong, hắn đi vòng qua Mộ Sở, bước ra phỏng Sở tức tới phồng mang trợn má đã nói thẳng như thế rồi, không ngờ người đàn ông này lại kiêu ngạo như thế!Mộ Sở thấy hơi bực bội rồi đấy!Sau đó cô đành phải đi theo hắn ra phòng ngờ, Lâu Tư Trầm vừa thấy cô đi ra thì ra lệnh đuổi khách- Tới tận giờ này mà cô vẫn không chịu về nhà sao?Hắn nói xong thì chỉ về phía cửa phòng đang mở, ý bảo Tần Mộ Sở có thể đi được ...- Chủ nhiệm Lâu à, vết thương của anh không sao thật đấy à?Tần Mộ Sở ngó lơ lời nói của hắn, cô đổi đề tài hỏi Tư Trầm vào bếp mở tủ lạnh lấy nước suối ra, hắn chưa kịp vặn nắp thì bị Mộ Sở giành lấy. Đoạn cô mỉm cười nói- Dạ dày anh không tốt lắm, trên người lại có vết thương nên anh phải kiêng cử, không được uống lạnh. Để tôi lấy nước ấm cho anh nhé!Nói xong, cô liền lấy ly đi tới bình nóng Tần Mộ Sở, có phải cô bị ma nhập rồi không đấy?- ...Mộ Sở cạn lời luôn Anh bị ma nhập thì có!Mộ Sở vặc Tư Trầm nắm lấy cằm Mộ Sở, sức của ngón tay rất mạnh khiến cho mặt của cô vặn vẹo, anh bắt cô nhìn mình rồi hỏi- Cô đang thiếu tiền à? Hay là Cố Cẩn Ngôn lơ cô?Lâu Tư Trầm cảm thấy mọi hành động của cô gái này hôm nay vô cùng bất thường. Rõ ràng cô đang cố gắng lấy lòng hắn!Nhưng vì cái gì chứ?Cô thiếu tiền sao? cho nên muốn moi một mớ từ hắn sao?Lâu Tư Trầm nhớ lại chuyện của sáu năm trước, trừ chuyện này ra thì hắn không thể nghĩ ra mấy lý do Cô thiếu bao nhiêu thì nói đại ra đi!Lâu Tư Trầm thả Mộ Sở ra rồi lấy một tờ chi phiếu từ trong ví ra, đoạn nhíu mày hỏi Sở cắn môi nhìn hắn hồi lâu rồi đáp- ... Tôi không thiếu cô hơi tái, ánh mắt cũng u ám hơn nhiên trong mắt hắn, cô là đứa con gái có thể bán thân chỉ vì tiền!Mộ Sở pha trà xong thì để trên tủ cạnh đấy, cô nói- Anh nghỉ ngơi đi, tôi về đây...Mộ Sở nói xong thì lách qua hắn mà đi ra ngoài.
niệm niệm hôn tình